Có một chiếc đồng hồ treo tường chăm chỉ làm việc hằng ngày, nhưng gặp phải chủ nhân “vô tâm” khiến cho nó vô cùng tức giận, nó sai khiến “kim đồng hồ” chạy loạn cả lên.
Cứ hai năm, nó yêu cầu bảo trì một lần, “làm sạch”, thanh khiết “cơ thể” để nó có thể vui sướng làm việc, vậy mà chủ nhân của nó lại quên. Nó vô cùng buồn bực, khổ sở!
Để trả thù chủ nhân, nó bắt đầu chạy chậm lại, mới đầu làm chậm một phút, chậm hai phút, sau đó chậm năm phút, mười phút,.... Nhưng chủ nhân của nó vẫn không phát hiện.
Đồng hồ cho rằng, chủ nhân không thèm để ý đến nó, bằng bãi công, không làm việc nữa.
Chủ nhân của chiếc đồng hồ là một người trẻ tuổi, hắn rất tin tưởng chiếc đồng hồ. Cho nên mỗi buổi sáng đi làm trễ, hắn không hiểu lý do nhưng chưa bao giờ hoài nghi đồng hồ.
Một buổi sáng nọ, trời mùa đông hạ tuyết trắng, lạnh lẽo, hắn nhìn ngoài cửa sổ, lại nhìn chiếc đồng hồ, nghĩ rằng: “Đã hơn 6h30, trời vẫn còn đen tối như vậy, nhất định là do trời hạ tuyết”. Nghĩ thế, hắn mặc thêm áo ấm, mang theo bao tay ra ngoài, đi mua cơm sáng.
Hắn đi trên con đường phố quen thuộc, nhìn nhà cửa hai bên đường trong trạng thái tắt đèn, thầm nghĩ: “Nhất định là mọi người nhìn trời tối, cho rằng vẫn còn sớm nên chưa tỉnh dậy, chắc chắn sẽ có nhiều người muộn giờ”. Hắn nghĩ thế, cười thầm trong lòng. Đến chỗ bán bữa sáng quen thuộc, thấy cửa hàng chưa mở cửa, hắn cũng cho rằng họ đến muộn vì trời tối, bèn quyết định ra chợ mua bữa sáng. Khổ nỗi, đến chợ vẫn không thấy người, hắn đành quay về, chuẩn bị nấu mì dùng đỡ. Về đến nhà, hắn bật máy tính, muốn mở chút đĩa nhạc để cải thiện tâm trạng vì hôm nay ba lần bảy lượt không mua được bữa sáng, hắn có chút bực mình.
Bật máy tính, nhìn vào góc phải bên máy tính, hắn phát hiện thời gian là bốn giờ sáng.
Hắn hoảng hốt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đồng hồ biểu hiện 7h sáng kia mà?”.
“Rốt cuộc đồng hồ đúng hay là máy tính báo giờ đúng” Hắn thầm thì, sau đó mở ti vi.
Trên ti vi báo thời gian là bốn giờ hai phút. Hắn cảm thấy rất bực, bèn cầm chiếc đồng hồ định vứt nó. Nhưng nghĩ đến chiếc đồng hồ gỗ này đã đi theo hắn 8 năm, vẫn chăm chỉ làm việc, trung thành và tận tâm. Hắn thở dài, cầm chiếc đồng hồ ở trên tay, xem xét cẩn thận.
Hắn nhớ ra, cứ hai năm một lần, đồng hồ yêu cầu được bảo trì, hút bụi, làm sạch, khích lệ nó làm việc nhưng hắn lại đem việc này quên mất. Chủ nhân của chiếc đồng hồ hiểu ra, bèn tìm công cụ, mở ra chiếc đồng hồ, bắt đầu “thanh khiết” nó thật cẩn thận, chu đáo và sạch sẽ.
Lúc bấy giờ, đồng hồ cảm thấy hài lòng, làm việc bình thường. Chủ nhân của chiếc đồng hồ cũng thấy hài long, vui vẻ vì không đến muộn nữa. Hai bọn họ hòa hảo, công tác nghiêm túc.
Nguồn: tonghua5